Cùng đọc nhật ký tán gái của một anh chàng mới yêu nhé:

Ngày… tháng… năm…

Nay chở một em mới quen đi uống nước. Lúc về, mình lái xe loằng ngoằng, mấy lần suýt tông vào đít xe buýt. Em hỏi: “Sao vậy anh?”. Mình bảo: “Chắc uống phải chai nước ngọt có ruồi, nên đang đau bụng, buồn ỉa quá”. Em tỏ ra lo lắng: “Đau bụng thế chạy xe có sao không anh?”. Mình bảo: “Không sao đâu em! Thằng bạn thân của anh sẽ phù hộ cho anh mà!”. Em lại hỏi: “Bạn thân nào?”. Mình kể: “Trước, cũng trên đường đi uống nước với thằng bạn thân về, anh cũng bị đau bụng, buồn ỉa nên lái xe loạng choạng, ngã ra đường. Anh thì không sao, nhưng thằng bạn ngồi sau thì văng ra, bị xe buýt phi tới tông chết tươi, cũng trên đoạn đường này luôn. Nay là giỗ đầu thằng bạn anh đấy! Nó chết thiêng, nên chắc sẽ phù hộ cho chúng ta về nhà an toàn”. Em im lặng một lát rồi rụt rè kéo áo mình, bảo: “Hay anh tìm chỗ nào đó ỉa tạm một cái cho hết đau bụng đi, rồi hẵng về!”. Tức thì, mình rẽ luôn vào cái nhà nghỉ bên đường…
Xong việc, lúc xuống quầy lễ tân trả tiền phòng, như chợt nhớ ra điều gì, em lại níu áo mình, bảo: “Hình như anh quên chưa đi ỉa!”. Mình xua tay: “Khỏi! Anh hết buồn rồi! Chắc thằng bạn anh phù hộ”. Nhưng em có vẻ vẫn chưa hết âu lo: “Thế nhỡ lát đi đường lại đau thì sao?”. Mình lắc đầu: “Anh mệt há mồm rồi! Đau làm sao được nữa”.

Ngày… tháng… năm…

Lúc sáng, Vân nhắn tin cho mình, bảo 2h chiều ra cổng trường đón em ấy đi chơi. Mình “ok”. Thế nhưng đến trưa, Lan lại gọi điện bảo hôm nay Lan rụng trứng, trong người khó chịu, bực bội, muốn gặp để trút bực lên mình. Vậy là mình lại chạy tới đón Lan mà quên luôn cái hẹn với Vân. Đúng là Lan rụng trứng thật, vì vừa bước vào phòng, Lan đã đạp chân đóng cửa cái “phành”, tay Lan bế thốc mình quẳng lên giường cái “uỳnh”, rồi Lan lao vào mình, hai cơ thể khát tình huỳnh huỵch quyện lấy nhau, hì hụi, nghiến ngấu…
Đang cao trào thì điện thoại của mình kêu “tít tít”. Mình vùng dậy kiểm tra. Là tin nhắn của Vân: “Anh ra chưa?”. Mình bực bội reply: “Làm sao đã ra nhanh thế được?”. Vân giọng nửa giận dỗi, nửa nũng nịu: “Hẹn người ta 2h, bây giờ là 2 rưỡi rồi mà vẫn chưa thèm ra!”. Mình nghe vậy thì cũng nhẹ giọng: “Anh và đối tác đang giao dịch rất căng thẳng! Nếu anh ra sớm quá, đối tác sẽ không hài lòng!”. “Ừ! Thế anh làm đối tác hài lòng xong thì lại tiếp tục ra với em nữa nhé!”.

Ngày… tháng… năm…

Linh bảo chỉ khi nào mình về quê trình diện với bố mẹ em thì em mới đồng ý cho mình chén, vậy nên hôm nay, mình phải chạy xe máy cả trăm cây số để chở Linh về tận quê em ấy. Nói thật, Linh bắt mình đi xe máy về quê, chứ kể cả là bắt mình phải bò cả trăm cây số về trình diện, không chỉ bố mẹ, mà là cả lò nhà em ấy thì mình cũng chấp nhận: tại vì em Linh ngon quá, không chén được thì suốt đời này lương tâm mình sẽ day dứt khôn nguôi…

Đến nhà, Linh vừa giới thiệu mình là người yêu em ấy xong, lập tức bố Linh lôi mình đến trước ban thờ, đốt ba nén hương rồi đứng chắp tay lầm rầm khấn vái. Mình không nghe được hết bố Linh khấn gì, nhưng đại ý là báo cáo với các cụ, với tổ tiên rằng cháu Linh nhà ta đã có bạn trai rồi, nay xin đưa về ra mắt với các cụ, với tổ tiên. Xong, bố Linh bảo mình cầm mấy cây nhang cắm vào cái bát hương thay cho lời chào các cụ. Mình vừa cắm mà vừa run, không dám nhìn thẳng. Liếc trộm qua tấm ảnh của ông nội Linh đặt trên bàn thờ, thấy ông trợn ngược mắt lên nhìn, mình bủn rủn cả người, suýt rơi mẹ mấy que hương trên tay.

Lúc ăn cơm, mình cứ thấy nghèn nghẹn ở cổ, không biết có phải ông nội Linh đã nhìn thấu tâm địa mình nên hiện về bóp cổ mình hay không. Rồi cả lát sau đi đái cũng thế, cứ giật giật, lúc mạnh, lúc yếu, hệt như khi bạn đang tưới cây thì có thằng oắt con nào đó nghịch ngợm cầm cái ống dẫn nước gập đôi lại, rồi duỗi thẳng ra, rồi lại tiếp tục gập đôi lại…
Cơm xong, cả nhà ngồi uống nước ở cái bàn gỗ đặt chỗ góc sân, dưới bóng cây bưởi sai trĩu quả, mẹ Linh bảo: “Lát cô hái cho cháu mấy quả bưởi mang về làm quà biếu hai bác bên nhà nhé!”. “Dạ thôi! Bưởi của cô cứ để cho chú xơi, cháu chỉ cần xơi hai quả bưởi của em Linh nhà mình là no rồi ạ!” – Ấy là mình nghĩ thế thôi, chứ không dám nói. Nói ra, chú lại tương cho cái ấm trà vào mồm, không còn răng mà ăn bưởi…

Ngày… tháng… năm…

Nay, một em teen mới quen nhắn rủ mình đi chơi. Mình hỏi đi đâu, em bảo đi hội chợ, sau đó tới sân vận động xem nhóm su su hay su hào gì đó – là nhóm nhạc thần tượng của em – biểu diễn. Mình nhắn lại, giọng buồn buồn: “Nhà anh vừa có một thành viên qua đời, mà lại là chết đột ngột, nên…”. “Trời ơi! Tai nạn giao thông hả anh?”. Mình trả lời: “Không! Đang đứng ngoài ngõ, tự nhiên có hai kẻ lạ mặt lao tới siết cổ chết! Giờ tâm trạng anh đang rất hoang mang, không muốn đến những chỗ đông người, ồn ào”. “Vậy anh thích đến những chỗ như thế nào?” – Em teen hỏi. Mình bảo: “Anh muốn một nơi yên tĩnh, riêng tư, vắng vẻ để có thể tĩnh tâm lại sau những chuyện hãi hùng vừa xảy ra”. “Ừm! Vậy cũng được”. Chỉ chờ có thế, mình lập tức dắt xe rồ máy lao tới đón em…

Nhật ký tán gái:

Xong việc, em đưa tay kéo tấm chăn mỏng che hờ bờ vai trần mai mảnh, rồi gục đầu lên ngực mình, giọng thủ thỉ tâm tình: “Nãy em quên chưa hỏi, thành viên trong gia đình anh mới chết là ai vậy? Mà nhà anh làm hỏa táng hay địa táng?”. Mình thở dài, bảo: “Là con Milu em ạ! Nó rất khôn, nên cả nhà coi nó như một thành viên trong gia đình. Lúc anh cùng mọi người từ trong nhà lao ra thì hai thằng trộm chó đã nhanh xe chạy mất, bỏ lại con Milu nằm dưới đất với sợi dây thừng còn vương trên cổ. Sau khi thực hiện đủ các biện pháp hô hấp và cấp cứu không thành, cả nhà anh bàn bạc và đi đến quyết định là sẽ thủy táng, tức là nhúng nó vào nước sôi, sau đó cạo sạch lông rồi tiếp tục hỏa táng, tức là lấy rơm thui, rồi sau đó lại chặt nhỏ thành miếng, một ít đem đi hấp táng, còn bao nhiêu thì làm rượu mận táng”.

Ngày… tháng… năm…

Bố vừa gọi điện báo tin là nhà mình có thêm thành viên mới. Mình hỏi lại: “Con Milu có chửa hả bố?”. Bố bảo: “Không phải con Milu, mà là con em gái yêu quý của mày”. Mình hốt hoảng: “Em gái con trước giờ là đứa hiền ngoan, sao lại có chửa được?”. “Hiền ngoan và có chửa là hai phạm trù khác nhau con ơi! Chỉ cần mình thằng bạn trai nó mất dạy là đủ rồi”. “Bạn trai nó là thằng nào?” – mình gào lên. “Bố chịu! Em gái mày còn không biết thì sao bố biết! Vấn đề là khi biết tin em mày có chửa, thằng khốn đó đã lặn mất tăm rồi. Mày về nhà mau lên, hai bố con ta đi tìm thằng chó đó”. “Không biết tên, không biết nhà, làm sao tìm?”. “Yên tâm, em mày bảo nếu nó nhớ không nhầm thì thằng đó đi xe Vespa và mặc quần bò. Giờ mày về đây với bố, hai bố con ta ra đường, cứ thằng nào mặc quần bò, đi Vespa là xông tới chém chết bà nó đi!”.
Mình nghe bố nói vậy, tự nhiên giật mình, đâm ra lo lắng, rồi nghĩ tới cái cảnh mình đang đi trên đường, bị bố con nhà nào đó đuổi theo vung dao lên chém… khả năng đó là rất cao… cao lắm!

4.7/5 - (7069 bình chọn)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *